Friday, March 16, 2012

ôm Anomymous 1 cái

Có một vài comment của một vài người xa lạ, nói là xa lạ vì tôi chẳng biết họ là ai, hỏi thăm về blog này - sao lâu quá không thấy PhuLeRock blogging bài nào nữa vậy ? Nghe cũng vui.

Cách đây mấy hôm, ông anh làm cty cũ cũng Yahoo cho tôi, giật mình. Vô tình ổng tìm ra nơi này, rồi bỗng dưng muốn tâm sự với tôi, nói chuyện vài câu, nhắc lại vài người cũ khi xưa, vài chuyện cũ chưa nói hết. Và cũng hỏi tại sao không còn blogging nữa.

Cái nơi này đôi khi cũng quên mất, và cũng phải công nhận càng lâu tôi không vào nơi đây, thì càng quên mất ... tôi là ai. Cũng 1 tg tôi Facebook, xem người ta nói gì trên đó, nhưng cũng thấy chán thật. Tôi nhận ra không phải vì những hoạt động của nó chán, mà là tôi chán bản thân mình. Vì mình không biết mình là ai, muốn gì và cần làm gì.

Khi vào lại nơi này, tôi cũng chưa biết cần phải làm gì, nhưng ít ra, tôi loáng thoáng nhận ra mình là ai. Cái ích của việc viết nhật kí là thế đấy, như một tấm gương, 1 tg bạn quay lại đọc, đánh giá lại bản thân mình. Lúc này tôi thấy ấm cúng, như gặp lại bạn cũ. Blog này cũng làm tôi vui, vì có nhiều người vào đây comment, và chẳng biết họ là ai, nhưng chắc là họ ... thích đọc những gì tôi viết, và có cùng suy nghĩ với tôi phần nào, vì blog này không viết cướp / hiếp / giết, cũng không thời sự và lá cải, mà chỉ là tự sự.

Cảm ơn tất cả những Anonymous đã ghé nơi hẻo lánh này, nơi chỉ có tự sự và trải nghiệm. Nếu được, tôi muốn gặp bạn và ôm bạn 1 cái, rồi thôi, biết nhau quá nhiều không phải là điều tốt phải không ?