Sau 1 hồi suy nghĩ, quyết định là viết blog, có lẽ tính mình không còn như trước nữa, mỗi lần viết cái gì ra cảm thấy e dè, không dám viết. Sợ có ai đó đọc được suy nghĩ mình, ngày trước thì mong có một ai trên internet đọc được và giống với suy nghĩ của mình. Mà phải người lạ mới cảm thấy vui.
Hôm nay vui, vì được bạn mời đi ăn cơm trưa sang trọng, nhân dịp sinh nhật, tuy hơi muôn chút, cũng chằng sao vì với tôi sinh nhật không quan trọng. Đôi khi tôi cũng phải nghĩ một hồi mới biết mình mấy tuổi.
Trưa thì được ăn ngon, chiều thì được thằng em để sẵn trên bàn nửa trái dưa hấu với cái muỗng, 5 phút sau nó lại đem qua 1 ly đá chanh. Giết người thật. Tí xíu nữa thì cty mua về cái mình rất thích ăn, bánh mì que, phải dồn hết sức để ăn.
Cũng không lâu lắm, chỉ là không thường xuyên, mình được ăn trong cảm giác vui sướng và hạnh phúc, tìm hạnh phúc khó thật, vì nhiều khi lẫn quẫn mãi bực mình, chẳng biết làm sao cho mình hạnh phúc cả, quá khó. Bỗng tự dưng được cho ăn, rồi hạnh phúc. Thường mỗi bữa ăn của tôi, hay suy nghĩ về những bữa ăn khác trong ngày, nó nhàm chán, vô vị và buồn bã, chẳng nói với ai, cũng chẳng dám nói. Thật ra muốn nói 1 câu với tất cả: "đcm, đéo muốn ăn nữa, ăn vì sợ chết mà thôi, chán nản quá". Nhưng thế thì không giống sếp, không giống đàn ông, đàn anh.
Mỗi chiều về, dạo này lại ước gì nhà mình xa như hồi xưa, chạy 1 tiếng mới về tới, để có đủ thời gian suy nghĩ xem mình muốn ăn gì, giờ chỗ ở gần quá, nghĩ chưa xong thì đã tới nhà, và cũng chẳng có thời gian chiêu đãi chính mình một bữa ăn ngon, thư thả. Với tôi, thật thê thảm khi phải đi tìm chỗ nào đó cắm đầu ăn đại, ăn cho xong, cho nhanh rồi về đón thằng con lúc 7h, rồi về tắm cho lẹ, ngồi với nó. Ngày này qua ngày khác.
Giờ nghĩ lại lúc còn ở cty, cảm giác vui quá. Bỗng dưng hạnh phúc vì được cho ăn, đơn giản thế à ?
Ước gì độc thân...