Saturday, August 04, 2012

1 năm

Chào, tôi đã trở lại. 1 năm, tôi không có tâm sự gì với ... cái blog này. Cũng là 1 quãng thời gian cực kì ý nghĩa với tôi, thật ra tôi có rất nhiều thay đổi trong đầu, nhưng dành 1 lượng thời gian để viết ra quả thật không dễ. Vì nó tinh tế, rời rạc và rất tế nhị.

Nói về thay đổi, tôi nhận ra rằng những gì mình thấy giá trị với bản thân, thật ra nó đem lại giá trị "giáo dục" rất ít đối với tôi trong cuộc sống. Bỗng một lúc, cách đây 1 năm, tôi đổi môi trường sống và làm việc, và nhận thấy điều đó, không thể viết hết ra đây vì nó quá tế nhị, dĩ nhiên nó cũng rất tinh tế. Tôi tim được tình bạn cao quí, với những người xưa nay tôi không quan tâm, và tìm được sự không khéo có đôi phần tính toán âm mưu với những người bạn cao quí. Những điều tôi chia sẻ lúc này, hẳn không lạ với bạn, nhưng có thể bạn cũng cần 1 tg dài như tôi để trải nghiệm, vì khó ai có thể rút kinh nghiệm những điều này chỉ qua đọc blog hay những cuốn sách như Đắc Nhân Tâm, Tôi Không Dạy Bạn Cách Lường Gạt.

Có một điều, tôi muốn chia sẻ với những người giống tôi, làm việc với áp lực cao, chưa giàu có sung túc, luôn cảm thấy thiếu thời gian để sống cho bản thân mình: hãy luôn cảm nhận. Sáng ăn thật no, uống thật nhiều rồi cắm đầu làm việc, trưa cũng vừa ăn cơm vừa nói về công việc và đồng nghiệp, đến chiều về luôn lo lắng cho những thứ mình chưa hoàn thành công việc, và luôn lo sợ thứ 6, vì 2 ngày cuối tuần không ai làm việc, mọi thứ sẽ phải làm vào ngày thứ 2. Tôi nhận ra rằng một quãng thời gian dài, rất dài tôi sống thiếu cảm xúc, đó là cảm xúc đối với bản thân, với hình ảnh và âm thanh.

Vô tình hôm nay tôi có một thời gian đặc biệt cho chính mình, tôi thấy rất ấm áp khi được ngồi tại đây, nghe tiếng rì rầm của tình bạn, của ngày thứ 7 xung quanh, và đâu đó có âm thanh của những ca khúc bất hủ rất nhỏ. Tôi lại muốn nhìn thấy nụ cười của 1 người bạn nhỏ, hiền, đơn giản, tận tuỵ và không vụ lợi, buồn nhưng giấu kín... giống tôi. Tôi cũng hát lại 1 đoạn của Always khi đi xe trên đường, hồi ức của những cung bậc chưa bao giờ rõ đến thế, thật hay và ... đúng chỗ.

Những điều được xem là giá trị cao quí, chỉ khi nào bạn quá thiếu thốn nó. Xin cảm ơn 61188 đã gợi ý những dòng blog này bằng những nụ cười mang lại cảm giác yên bình.







Thursday, April 26, 2012

Virtualbox ip_forward

Nếu đang làm router trên virtualbox, sẽ có vấn đề là bật ip_forward nhưng không chạy, mô hình là:

Vhost01: 1 NAT + 1 Hostonly, bật ip_forward = 1
Vhost02: 1 Hostonly, gateway chỉ về Vhost01 nhưng không ra được internet.

Phiên bản: Virtualbox 4.1.12

Cách giải là bật thêm 1 option nữa:
net.ipv4.conf.all.proxy_arp = 1

Chạy ngay.

Friday, March 16, 2012

ôm Anomymous 1 cái

Có một vài comment của một vài người xa lạ, nói là xa lạ vì tôi chẳng biết họ là ai, hỏi thăm về blog này - sao lâu quá không thấy PhuLeRock blogging bài nào nữa vậy ? Nghe cũng vui.

Cách đây mấy hôm, ông anh làm cty cũ cũng Yahoo cho tôi, giật mình. Vô tình ổng tìm ra nơi này, rồi bỗng dưng muốn tâm sự với tôi, nói chuyện vài câu, nhắc lại vài người cũ khi xưa, vài chuyện cũ chưa nói hết. Và cũng hỏi tại sao không còn blogging nữa.

Cái nơi này đôi khi cũng quên mất, và cũng phải công nhận càng lâu tôi không vào nơi đây, thì càng quên mất ... tôi là ai. Cũng 1 tg tôi Facebook, xem người ta nói gì trên đó, nhưng cũng thấy chán thật. Tôi nhận ra không phải vì những hoạt động của nó chán, mà là tôi chán bản thân mình. Vì mình không biết mình là ai, muốn gì và cần làm gì.

Khi vào lại nơi này, tôi cũng chưa biết cần phải làm gì, nhưng ít ra, tôi loáng thoáng nhận ra mình là ai. Cái ích của việc viết nhật kí là thế đấy, như một tấm gương, 1 tg bạn quay lại đọc, đánh giá lại bản thân mình. Lúc này tôi thấy ấm cúng, như gặp lại bạn cũ. Blog này cũng làm tôi vui, vì có nhiều người vào đây comment, và chẳng biết họ là ai, nhưng chắc là họ ... thích đọc những gì tôi viết, và có cùng suy nghĩ với tôi phần nào, vì blog này không viết cướp / hiếp / giết, cũng không thời sự và lá cải, mà chỉ là tự sự.

Cảm ơn tất cả những Anonymous đã ghé nơi hẻo lánh này, nơi chỉ có tự sự và trải nghiệm. Nếu được, tôi muốn gặp bạn và ôm bạn 1 cái, rồi thôi, biết nhau quá nhiều không phải là điều tốt phải không ?