Monday, October 12, 2015

Mất chất

OK, giờ là tháng 10, post đầu tiên của tôi trong 2015.

Hôm nay có thời gian, không đi đâu ra ngoài đường được, list ra vài căn hộ cho thuê vào Evernote để ngày mai rãnh call hỏi. Định đi ngủ nhưng có vài cuộc đối thoại xảy ra, làm tôi nghĩ ngợi 1 ít.

Thỉnh thoảng tôi cũng nói chuyện qua chat với người Bạn cũ, Bạn nói tôi đổi tính rồi, mất chất hơn xưa nhiều lắm, đâu rồi PhuLeRock ngày trước, cũng qua loa công nhận với Bạn như thế, nhưng trong bụng mình nghĩ, mình thật sự không thay đổi, mình ghét con người mất chất.

Bỗng hôm nay nhớ lại, thấy mình tệ, ờ thì mất chất thật rồi.

Mà chất để làm mẹ gì, chất có đẻ ra tiền không ? chất có đổi nhà được không ? chất có thay thế thẻ visa mỗi bữa ăn hay cà uber không ? Địch con mẹ chất.

Ngày trước ba cộc ba đồng hơn 8tr, vui vẻ, no say, và dạt dào tình yêu. Bây giờ ha, gấp mấy lần tiền, mà cứ thấy không đủ, haha, lại còn mất chất. Đúng là tiền không bao nhiêu cho đủ. Ngay lúc này tưởng tượng giờ lương mình gấp đôi luôn ! không biết có hạnh phúc không. DCM, mà nếu gấp đôi chắc lên ngồi chung mâm với CEO ?

Nhớ cách đây 2 tháng, chị bảo mặc dù mới làm 3 tháng, cho lên lương 1 xíu, vì thương vì quí em. Em vui và cảm kích lắm, nhưng nó không rộn ràng và phấn khích nhảy múa, vì em mệt mỏi với đời quá, dcm đời.

Khoảng thời gian 3 năm trở lại, điều làm mình phấn khích, hạnh phúc nhất là khi:
- launching game mà CCU giật lên cao, web cũng giật, mọi người nhốn nháo. Nghĩ lại mình không có thêm đồng nào.
- Mình dạy cho mấy đứa em, những gì mình tâm đắc nhất, chắc lọc nhất, thấy nó giỏi lên từng ngày một, còn cãi lại mình, đòi tự design tự làm tự chịu trách nhiệm, mình nói dm tao cho mày làm coi mày đúng hay tao đúng, nói chứ vui quá chạy ra mua ly cafe To-Go hút điếu thuốc tâm đắc. Cũng không có thêm đồng nào.
- Sai 2 đứa lính lấy giấy a4 xếp máy bay, tại mình quên mất cách xếp, đem về cùng thằng con ra Phú Thọ phóng, thấy nó chạy vòng vòng mà hạnh phúc. Không tốn tiền mà cũng không có thêm đồng nào.
- Lúc mình chia tay cái startup, thằng em nói anh là người thầy đầu tiên của em, còn thằng kia thì bảo anh đi không nói em mà lại nói với nó, em thấy hơi buồn. Lúc đó thấy cuộc sống chỉ có mấy đứa em, lính, học trò vậy là đủ rồi, sướng quá rồi. Lúc đi, lính không mang theo được, phải để lại cho các anh bóc lột tiếp, coi như mình đề lại di sản đào tạo cho các anh. Lúc đi, coi như mất nhiều công sức, nhưng ấm áp và hạnh phúc, cũng không có thêm đồng bạc nào.
- Giờ lủi thủi đi làm nhân viên bình thường, lâu lâu giúp được các anh, hơn 11h khuya anh lên FB cảm ơn, vui chứ, hạnh phúc vì cảm thấy mình có ích cho xã hội. Hạnh phúc đấy, cũng đéo có thêm đồng nào.
- Thằng em tôi ơi, mày startup, tháng kiếm hơn lương anh ! nhưng thỉnh thoảng vẫn qua cty thăm anh, kể về cuộc sống thay đổi thế nào, anh quí và hạnh phúc lắm mỗi lần mày sang cafe. Anh cũng không có thêm đồng bạc nào.

Thế ... đéo ra đồng bạc nào mà sao hạnh phúc thế nhỉ, còn ngay lúc này, cũng có tiền đó, tối tối buồn buồn cũng lấy thẻ visa ra cà mạnh tay lắm, cũng đéo thấy vui vẻ nhiều. Nghĩ lại, đồng hồ, zippo, headphone, quần short quần sịp cả đống ra đó, vui không ?

Hồi xưa, học theo người ta nói câu "dân chơi mà, không được chán đời, phải để đời nó chán mình". DCM làm được không ? đúng là mình mất chất thật.

DCM mình.

No comments: