Tuesday, April 07, 2009

người phụ nữ ngọt ngào

Tối thế này mà đọc được một bài tâm sự hay đến khó đỡ, người phụ nữ này thật sâu sắc và ... sâu lắng, một tâm hồn quyến rũ.

Con gái nghĩ gì khi yêu một chàng trai không tiền bạc, không sự nghiệp và tương lai phía trước là một màu xám?

Nghĩa là anh sẽ không bao giờ nghe thấy em nhõng nhẽo, vòi vĩnh hay đòi hỏi anh mua một bó hoa, món quà hay vật dụng gì quý giá. Nghĩa là ngày 14-2 em chỉ cần vài viên sôcôla, ngày 8-3 đơn giản với một cành hồng. Nghĩa là em sẽ không bao giờ nói rằng mình đi ăn tối ở nơi sang trọng và em trả tiền... Nghĩa là phải thật tế nhị để trái tim anh không nhói đau. Nghĩa là em cũng mệt mỏi lắm, anh có biết không?

28 tuổi không phải quá già, nhưng “tam thập nhi lập”, chỉ hai năm nữa thôi anh bước vào ngưỡng cửa quan trọng của đời người, thế mà anh vẫn chẳng có gì. Tình yêu không đến từ vật chất, ừ, điều đấy đúng; tình yêu xuất phát từ trái tim, vâng, với em anh là tất cả. Nhưng tại sao người suy nghĩ nhiều và áy náy nhiều lại là anh cơ chứ?

Anh yêu, giá mà anh biết rằng khi em ngồi cùng chúng bạn, đề tài hay đưa ra bàn tán là người yêu. Em đã từng ganh tị với những quà cáp của chúng bạn: chai nước hoa, quần áo đắt tiền, những chuyến du lịch xa xỉ... Em nghe họ nói về anh rất nhiều, khuyên nhủ, bảo ban, định hướng, cả yêu cầu chia tay vì anh không có tương lai, anh theo đuổi những điều viển vông... Nhưng làm sao em có thể.

Mình yêu nhau đã được ba năm mà dường như vẫn chưa hiểu hết về nhau. Có người nói với em: hiểu nhiều để mà thêm chán nhau à. Em không biết, nhưng tự dưng với em, anh đột nhiên trở thành xa lạ.

Đến giờ em vẫn nhớ sự giận dữ của anh khi lần đầu tiên em lén để tiền vào ví anh. Vài trăm nghìn đồng chỉ đáng giá một bữa lẩu, nhưng em không muốn anh đang đi trên đường chẳng may xe hỏng, lúc đó biết làm sao? Hoặc anh gặp gỡ bạn bè, chả lẽ lần nào cũng để bạn chi. Anh giận, ánh mắt anh lần đấy chẳng bao giờ em quên nổi như thể em là nguyên nhân khiến anh bị xúc phạm. Anh gằn giọng và nói đừng bao giờ như thế nữa. Rồi cả khi em mua đồ cho anh, điều đó em vẫn làm như một thói quen từ xưa, vậy mà anh từ chối, anh nói anh không muốn nhận. Chẳng lẽ khi anh không đủ tiền để tặng em thì em cũng không được làm gì sao?

Anh yêu, em đang trách anh đấy. Có thể em không sâu sắc bằng anh như các cụ vẫn bảo “Đàn ông nông nổi giếng khơi”, em không thể đặt mình ở hoàn cảnh như anh để cư xử sao cho khỏi chạnh lòng, nhưng em không hiểu thế nào mới được gọi là yêu nếu không phải là sự chia sẻ.

Anh chẳng muốn kể cho em về những khó khăn, lo toan hay dự định sắp tới. Anh thông báo đang làm cái này, cái kia mà không nói kết quả. Xin đừng ích kỷ với em như thế, điều đấy làm em đau nhiều lắm. Giá mà em có thể biết rõ hơn, giá mà em giúp được gì cho anh, giá mà...

Và hình như anh đang ngày càng rời xa em. Lời nói của anh làm em rơi nước mắt khi nghĩ đến. Sao anh lại cứ bóng gió xa xôi về chuyện anh không thể đem lại cuộc sống tốt đẹp cho em. Cuộc sống sẽ có màu gì đây khi anh rời xa em! Em không biết và em không muốn nghĩ tới.

Nhé anh, em chẳng trách cái sự không có gì, em chỉ hờn anh nếu anh tự trách mình như thế. Tình yêu của mình bây giờ là những cốc trà đá, những bộ phim không thuyết minh xem trên máy tính, nếu có thể thì mình hẹn nhau ở bến xe buýt, đi bộ dọc công viên hoặc bất cứ nơi nào cũng được, vì em chỉ thấy có hai đứa mình tồn tại thôi.

Anh đã từng có tất cả, rồi anh mất tất cả, và anh sẽ có lại tất cả. Em hiểu điều đó mà, em chờ đợi. Bởi vì em chỉ mong có được thời gian - thứ quý giá nhất bây giờ của anh, với em thế là đủ. Em không yêu cầu gì thêm nhưng không có nghĩa sẽ như thế mãi. Mỗi lần yêu thích một thứ gì, em sẽ ghi lại vào sổ, và anh yêu, trong tương lai anh sẽ phải đưa em hơi nhiều đấy.

Ngọc Lương / Tuổi Trẻ

No comments: