Saturday, August 30, 2008

Một Nơi Chốn - Ernes Hemingway

Tại sao tôi thích thức khuya.

Bây giờ tôi mới hiểu vì sao tôi rất thích thức khuya, dù rằng tôi không đủ khả năng đề thức nổi đến hết cuộc đời. Nhưng dù sao tôi cũng thích. Lúc đầu tôi chằng hiểu vì sao tôi thích thức khuya, đến khi Hemingway cho tôi một hình ảnh về một ông già say và một người hầu bàn, tôi mới khám phá ra bản thân mình - một Phulerock chẳng là gì cả và gần như ông già và người hầu bàn là hình ảnh của tôi trong gương.

[...
"Tôi giống những kẻ thích ngồi lại muộn nhất trong tiệm cà phê" - chàng hầu bàn nhiều
tuổi hơn nói - "ngồi lại muộn nhất với những người không muốn về ngủ, với những
người cần được thấy ánh sáng trong đêm."
...]

Tôi - Phulerock - cũng có một cái đầu chẳng muốn đi ngủ, và trong tiềm thức tôi cũng có một cái nhìn "Chẳng là gì cả đang nằm trong cái không có gì cả". nhưng tôi đã rõ ràng hơn, và bên ly kafe lúc này, tôi mới khám phá sâu hơn chính bản thân mình qua ly kafe. Mặc dù kafe đá không nghi ngút khói như cái máy pha kafe trong truyện của hemingway.

Vì sao Hemingway lại tạo ra một ông già có nhiều tiền lại muốn đi tự tử, một anh chàng tiếp viên đã sụp mí mắt trong đêm rất muốn đuổi ông già ra khỏi quán mặc dù con người trong anh không hề muốn, thậm chí anh có ý định cổ vũ cho việc ông già tự tử, một anh chàng bồi bàn điềm đạm, thích sự sạch sẽ và sáng sủa, luôn muốn chiều lòng những người khách muốn uống lâu trong đêm khuya.

Tất cả những nhân vật đó đều chẳng là gì cả, không kiệt xuất, không dũng mãnh, ở trong đêm tối. không có bằng cớ thuyết phục gì để chứng minh rằng họ là những người nổi bật. Nhưng tất cả đều có một điểm chung, bằng cách này hay cách khác, đều thể hiện rằng họ luôn muốn một điều khởi sắc, sáng sủa dù chỉ trong giây lát và biết rằng thật ra NÓ CHẲNG LÀ GÌ CẢ so với cuộc đời.

Tôi phải chăng là một con người mà Hemingway muốn nói tới. Tôi cũng chẳng có một thứ gì thuyết phục được người khác rằng tôi kiệt xuất, tôi dũng mãnh và nổi bật - khát khao hão huyền của bất cứ một thằng đàn ông. Đúng là hão huyền, vì tôi nhận ra rằng những chiến lợi phẩm mà tôi có được đều không thuyết phục được những người mà tôi cần họ thấy được. Thật buồn, tôi đang ở trong đêm, và nhận ra mình thích kafe trong đêm để ngắm nhìn ánh sáng, giá trị va xa xôi.

12:43PM, nhưng tôi vẫn ở trong bóng tối, vì cúp điện. Cùng là một điều may mán để cảm nhận tác phầm Một Nơi Chốn của Hemingway.

No comments: